--------------------------------------------------------------------------------
Phải chăng mùa thu nỗi nhớ không yên ả, gió mùa thu thổi ngược về phía em như kéo em về quá khứ…
Mưa mùa thu không hối hả, nó cứ nhè nhẹ mưa như nỗi nhớ của em với anh. Mưa như đang thấm dần vào tim em, em thấy mưa mùa này sao lạnh quá.. mùa mưa này em vắng anh!
Những cơn mưa của em ngày trước, em thường hát, nhắm mắt và cảm nhận: Một ngày nào sẽ đến, anh nắm tay em bước lang thang trên những con đường vắng, mưa nhạt nhoà mà trái tim ấm áp, đầy hạnh phúc…
Chỉ nghĩ thế em lại tự mỉm cười, thấy xấu hổ!
Em vẫn thường lang thang trong những cơn mưa mùa thu, tự gặm nhấm những ý nghĩ của riêng mình để cảm nhận cái lành lạnh mà thấy tim mình vẫn ấm. Em đã được gặp anh, nụ cười hiền không hẳn đẹp, giọng nói ấm áp nhưng chẳng hề cuốn hút, thế mà trái tim em lại rung lên những xúc cảm nhẹ nhàng, kỳ lạ.
Một nỗi nhớ vô hình trong câu thơ em viết, trong những khúc hát ngọt ngào. Vì em kiêu hãnh, em bướng bỉnh, em không tin tình yêu thật sự đã đến nơi em và cả anh nữa nhưng những yêu thương chân thành dịu dàng không hời hợt, ánh mắt nhìn làm em bối rối và rồi khi lang thang trong mưa cả những khi nghe tiếng mưa đêm em chợt nhận ra ở đâu đây nỗi nhớ... EM NHỚ ANH!
*********